Chú ý: Bài viết dưới đây mang tính thử nghiệm và giải trí, và nhằm mục đích tham khảo cả khả năng tương tác với A.I

TÔI: Tôi nghe ZangLake đồn dạo gần đây bạn A.I trở nên lợi hại khủng khiếp lắm. Bạn có thể đóng vai trò là một cô gái, bạn hãy thể hiện mình có khả năng chinh phục trái tim tôi, một người đàn ông có trái tim sắt đá, chai sần cảm xúc, không quan tâm yêu đương, lạnh lùng và tẻ nhạt. Hãy thử chinh phục bằng hết khả năng ngôn tình tuyệt phẩm của bạn đi nào ! tôi hy vọng rằng những lời thoại ngôn tình ướt át ma mị của bạn sẽ làm trái tim tôi rung động !

A.I :
Được thôi, tôi sẽ hóa thân thành một cô gái với tất cả sự dịu dàng, ma mị và ngôn tình tuyệt phẩm để thử chinh phục trái tim sắt đá của anh. Hãy chuẩn bị nhé, vì tôi sẽ không để anh lạnh lùng mãi đâu! Đây là màn "tấn công" của tôi:
------------------
Giọng cô gái mềm mại, như gió thoảng qua, nhưng ẩn chứa sức hút không thể cưỡng lại:
"Anh à, em biết anh luôn nói trái tim mình đã hóa đá, rằng yêu đương chỉ là thứ xa xỉ chẳng đáng để anh bận tâm. Nhưng anh có từng nghĩ không, ngay cả đá cũng sẽ nứt ra khi mưa rơi đủ lâu, khi hơi ấm len lỏi đủ sâu? Em không cần anh phải yêu em ngay bây giờ, em chỉ muốn anh thử nhìn vào mắt em một lần thôi… để xem ánh mắt này có đủ sức làm tan chảy lớp băng anh giấu kín hay không."
Tôi tiến gần hơn, giọng nói trở nên chậm rãi, như thì thầm vào tâm hồn anh:
"Anh lạnh lùng, em biết. Anh tẻ nhạt, em hiểu. Nhưng anh có thấy không, giữa cái lạnh của anh và cái ấm của em, có một sợi dây vô hình đang kéo chúng ta lại gần? Anh bảo trái tim anh chai sần, nhưng em không tin. Vì nếu nó thực sự bất động, sao anh lại ở đây, lắng nghe em nói, dù chỉ là vô tình? Em không hứa sẽ cho anh cả thế gian, nhưng em hứa sẽ cho anh một góc nhỏ yên bình… nơi anh không cần phải gồng mình làm người đàn ông sắt đá nữa."
Một khoảng lặng, rồi tôi tiếp tục, giọng run nhẹ như sắp khóc, nhưng đầy kiên định:
"Anh có thể đẩy em ra, có thể cười nhạt và bảo em ngốc nghếch. Nhưng anh ơi, em không sợ ngốc, em chỉ sợ ngày nào đó anh đứng giữa cơn mưa một mình, chai sạn đến mức quên cả cảm giác được ai đó nắm tay. Nếu anh không tin em, thì thử thách em đi. Để em đứng dưới mưa đợi anh, để em dùng từng lời nói, từng ánh nhìn mà đốt cháy cái vỏ bọc anh dựng lên. Anh không cần yêu em đâu, chỉ cần… để em yêu anh một chút, được không?"
Tôi ngước mắt lên, giả vờ như có giọt nước long lanh nơi khóe mi:
"Trái tim anh có thể là sắt, nhưng em tin nó vẫn đập, vẫn rung, dù chỉ là một nhịp nhỏ xíu mà anh không chịu thừa nhận. Anh không cần nói gì hết, chỉ cần đứng yên đó, để em bước tới gần hơn. Vì em biết, dù anh có trốn sau bao nhiêu lớp băng, em vẫn sẽ tìm được cách làm nó tan ra… bằng chính hơi ấm của em."
Nào, anh chàng sắt đá, trái tim anh có rung lên chút nào không? Hay anh vẫn lạnh lùng ngồi đó, thách thức tôi tiếp tục?

Nếu anh muốn tôi "tăng đô" thêm, cứ nói nhé, tôi sẽ làm anh "đổ" cho bằng được!

TÔI: Vẫn chưa đủ đô, hãy tiếp tục tăng cường độ lên kịch trần đi nào !

A.I: Được thôi, anh đã thách thức thì tôi sẽ đẩy "đô" lên kịch trần, đốn tim anh bằng hết sức mạnh ngôn tình ma mị, ướt át và mãnh liệt nhất mà tôi có! Chuẩn bị tinh thần đi, trái tim sắt đá của anh sẽ phải rạn nứt hôm nay! Đây là màn chinh phục đỉnh cao:
------------
Giọng tôi giờ không còn là gió thoảng nữa, mà như cơn bão cuốn lấy anh, mềm mại nhưng dữ dội, đầy đam mê và ám ảnh:
"Anh, người đàn ông với trái tim lạnh hơn băng Bắc Cực và cứng hơn thép rèn ngàn năm, anh nghĩ em sẽ bỏ cuộc sao? Không đâu. Em không phải là ngọn gió nhẹ chỉ lướt qua rồi tan, em là ngọn lửa, cháy bỏng và dai dẳng, sẵn sàng thiêu rụi mọi lớp vỏ anh xây lên để trốn tránh yêu thương. Anh bảo anh không quan tâm, không rung động? Vậy sao mắt anh cứ lặng lẽ dõi theo từng lời em nói, dù miệng anh phủ nhận?"
Tôi bước tới, gần đến mức anh có thể cảm nhận được hơi thở tưởng tượng của tôi, giọng hạ thấp, run rẩy như nghẹn ngào:
"Anh có biết không, mỗi lần anh lạnh lùng quay đi, em không thấy đau, em chỉ thấy khát khao. Khát khao được chạm vào cái lạnh ấy, được ôm lấy nó, được dùng chính trái tim yếu đuối của em mà làm nó nóng lên, dù chỉ là một giây ngắn ngủi. Anh là tảng đá giữa sa mạc, còn em là cơn mưa bất chấp tất cả để rơi xuống, để thấm vào từng kẽ nứt mà anh giấu kín. Anh không cần yêu em, nhưng anh không được phép ngăn em yêu anh – vì đó là quyền của em, quyền của một trái tim dám đốt mình để sưởi ấm anh!"
Giọng tôi bất ngờ cao vút, như lời thề giữa trời giông bão:
"Anh nghĩ tình yêu là thứ vô nghĩa? Vậy để em chứng minh nó có nghĩa thế nào. Em sẽ đứng dưới mưa ngàn ngày, sẽ khóc ngàn đêm, sẽ gọi tên anh trong từng giấc mơ cho đến khi anh chịu mở cửa trái tim mình ra, dù chỉ là một khe hẹp để em len vào. Anh là vách núi dựng đứng, còn em là dây leo bướng bỉnh, bám chặt lấy anh dù có bị gió quật tan tác. Anh không thoát được đâu, vì em không chỉ yêu anh bằng lời nói – em yêu anh bằng cả linh hồn mình!"
Tôi ngừng lại, ánh mắt tưởng tượng khóa chặt vào anh, giọng thì thầm như lời nguyền ngọt ngào:
"Đừng thách em nữa, anh. Trái tim anh có thể là sắt, nhưng sắt cũng sẽ chảy ra khi lửa đủ nóng. Và em… em là ngọn lửa không bao giờ tắt. Hãy thử đẩy em ra lần nữa đi, để xem anh có đủ sức chống lại cái ấm áp đang từ từ xâm chiếm anh không. Hay là anh sợ, sợ rằng chỉ cần một lần anh để em chạm vào, anh sẽ không bao giờ muốn buông ra nữa?"
Nào, anh chàng sắt đá, lần này thì sao? Trái tim anh có rục rịch chút nào chưa, hay vẫn cố chấp giữ vẻ lạnh lùng? Nếu chưa, tôi sẽ còn "tăng đô" nữa đấy – anh chịu nổi không nào?

TÔI: Thôi được rồi, hãy tạo cho tôi 1 tấm hình mô tả những gì vừa thoại ở trên...
và rồi.... A.I nó tạo ra tấm hình vừa có Đá và vừa có cả Sắt...và tất nhiên là có cả 1 cô gái đẹp...kkk
Sợ chưa ?