Tôi và anh gặp nhau trong một bữa tiệc liên hoan. Anh ấn tượng với vẻ ngoài ưa nhìn của tôi còn tôi lại ấn tượng với một anh chàng rất năng động, nhiệt tình, cởi mở. Và rất nhanh chóng, tôi và anh kết hôn sau gần 1 năm rưỡi quen nhau.
Và cũng vì cái thời gian ngắn yêu nhau đó, tôi không kịp nhìn ra được bản tính “chơi hết mình” của chồng mình. 1 tuần 7 ngày thì có lẽ hết 5 ngày anh bỏ cơm nhà vì “bạn bè nó mời dữ quá”. Đã vậy đi tụ tập thì tôi luôn phải ở nhà một mình. Đấy là còn chưa kể đến việc tửu lượng chồng tôi chả cao gì, vậy mà ai đòi “cụng ly” là cụng, quyết không say không về. Có lần anh nhậu say đến mức té vào lùm cây trước nhà hàng xóm, báo hại đêm đó tôi được 1 phen bẽ mặt và cực nhọc lắm mới dìu anh vào tới nhà.
Rồi đến một lần là dịp 20/10 năm ngoái, gần đây thôi, anh chở tôi đi chơi cùng đám bạn (cũng chỉ vì hôm đó là ngày Phụ Nữ Việt Nam). Ngày hôm đó là lần đầu tiên tôi chứng kiến tận mắt sự “chơi tới” của anh và bạn nhậu của anh. Tôi không biết làm gì khác đành ngậm bồ hòn làm ngọt để không cãi nhau vợ chồng ngay chốn thiên hạ như thế này.
Cực chẳng đã, tôi bỏ ra ngoài đi coi đồ. Chồng thấy thế liền nói với theo “Em mua gì mua đi nhé tí anh ra thanh toán”. Vậy mà lúc tôi gọi thì anh không bắt máy (cũng may tôi có mang theo tiền), quay lại quán thấy chồng nằm say bí tỉ còn nhóm bạn thì bỏ đi đâu rồi. Chở anh về mà tôi suýt té xe vài trận, quẹt xe vài lần, chân tay trầy xước vì vừa phải điều khiển xe vừa lo giữ anh ngồi cho vững. Mệt mỏi rã rời chân tay là vậy mà vừa vào nhà đã nghe tiếng mẹ chồng quát lên: Hai vợ chồng đi với nhau còn để nó say đến mức thế này. Vợ gì mà không biết lo cho chồng…”. Tôi chỉ còn biết ứa nước mắt rồi im lặng.
Thời gian đầu tôi chẳng biết làm gì ngoài giận hờn trách móc. Từ đó vợ chồng cũng “cơm chẳng lành – canh chẳng ngọt”. Nhiều lần tôi tức lên bỏ về nhà mẹ đẻ, rồi cũng nhiều lần tôi đòi ly hôn. Nhưng rồi mọi chuyện cũng chẳng khá hơn gì. Mẹ chồng bấy giờ cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kém thiện cảm. Không thể chịu đựng cảnh này hơn nữa, nhưng lại không muốn hôn nhân tan vỡ, tôi đã dành ra mấy ngày suy nghĩ và bắt đầu thay đổi để trị chồng. Và đây là cách tôi đã làm:
1. Không lệ thuộc vào cảm xúc của chồng
Đầu tiên tôi tập cho mình cách sống không lệ thuộc vào chồng nữa. Anh đi, tôi không gạn hỏi cũng không gọi điện hối về. Anh về tôi vẫn chu toàn cơm nước, chăm sóc chu đáo. Lúc đầu chồng tôi “được đằng chân – lân đằng đầu”, anh đi chơi thả ga luôn. Nhưng mà chỉ 1 thời gian đầu thôi, sau đó anh bắt đầu nghi ngờ và khó chịu.
2. Cải thiện mối quan hệ với nhà chồng
Bước 1 vậy là thành công, tôi tiến tới bước 2 là cố gắng cải thiện mối quan hệ với nhà chồng. Tôi hăng hái chuẩn bị cơm nước hơn, nói chuyện nhiều với mẹ chồng hơn. Thay vì đợi chồng mòn mỏi và nghĩ vớ vẩn, tôi trò chuyện cùng mẹ chồng, quan tâm bà. Mẹ chồng muốn đi đâu tôi cũng sẵn sàng chở đi đó, có dấu hiệu cảm là tôi nấu cháo tẩm bổ ngay. Rồi tự nhiên mẹ chồng coi tôi như con gái trong nhà vậy, cưng tôi hết mực.
3. Chăm sóc cho bản thân mình hơn
Đây tất nhiên là khoản không thể thiếu. Lâu rồi tôi chả quan tâm đến ngoại hình của mình vì quá lo cho chồng. Tôi thích đi đâu cũng không còn đợi chồng chở đi mà tự mình xách xe tụ tập hội chị em cuối tuần. Tôi tìm hiểu thêm về cách trang điểm và ăn mặc, như thể mình chưa kết hôn và chưa ràng buộc vậy. Vì thoải mái tinh thần nên tôi ngày càng trẻ trung xinh đẹp, ai cũng tấm tắc khen.
4. Trò chuyện cùng chồng
Làm được 3 điều trên không có nghĩa là tôi bỏ lơ chồng mình. Thật tình trong thân tâm tôi, anh vẫn là người đàn ông tôi yêu và hôn nhân này vẫn thật đáng trân trọng. Những lúc thấy anh mệt tôi cũng chủ động hỏi thăm dù rằng anh trả lời rất qua loa, cho có. Rồi dần dần cũng không biết từ khi nào, anh bắt đầu “tự giác” kể cho tôi nghe về chuyện công ty, chuyện đồng nghiệp, chuyện bạn bè… Mấy khi tôi bận việc nhà không tiếp chuyện cùng anh là anh bay vào xắn tay áo lên phụ. 2 vợ chồng cứ thế mà vừa làm vừa nói chuyện với nhau thân thiết như trước đây chưa hề cãi vã.
Vậy đó, thay vì tôi cố gắng giữ chồng ở nhà thì giờ anh lại phải bắt đầu lo giữ tôi. Trước bạn gọi phát là anh đi liền không đắn đo, còn giờ thì chối bận hoặc lơ luôn cả điện thoại. Rồi tôi có việc ra ngoài là anh liền gọi với lại “Đi đâu đó vợ? Để anh chở đi. Xinh đẹp vầy đi 1 mình bị bắt cóc sao”. Vậy là anh chở tôi đi dạo phố, mua sắm, về thăm ba mẹ tôi.
Về phần ba mẹ tôi cũng không khỏi ngạc nhiên khi tần suất con rể xuất hiện cùng lại dày đặc hơn trước. Đặc biệt là có lần anh còn bảo “Từ giờ ba mẹ có nhớ con gái thì cứ nói con, con chở về thăm vố mẹ”. Lúc này thì tôi đã biết chiêu giữ chồng của mình đã công hiệu hoàn toàn và còn vượt ngoài sức mong đợi.
Tôi biết hôn nhân là rất khó khăn, thế nhưng chị em đừng nghĩ rằng không có cách để biến cho nó trở nên hạnh phúc nhé. Hy vọng những chia sẻ của tôi sẽ giúp ích cho các chị em nào đang cùng cảnh ngộ, hoặc là tiếp thêm kinh nghiệm “làm vợ”. Chúc hôn nhân của chị em chúng ta sẽ hạnh phúc nhé.
Tác giả bài viết: Vina084.com
Ý kiến bạn đọc
Vinathis Network ra đời nhằm mục đích trở thành cầu nối giữa các doanh nghiệp và khách hàng, cung cấp những thông tin giá trị về thị trường, sản phẩm, và các xu hướng quản trị hiện đại. Chúng tôi mong muốn hỗ trợ doanh nghiệp trong việc quảng bá thương hiệu, sản phẩm và dịch vụ của mình đến với đối...